Phỏng vấn Mokumokuren
Dịch phỏng vấn của Mokumokuren tiếp. Sensei còn xin lỗi mọi người khi cứ trả lời giống nhau nữa chứ 😭😭😭
Phiên bản anime của "Mùa hè Hikaru ch.ết" đã tái hiện lại chính xác hình ảnh thế giới trong nguyên tác, còn mang lại những cảm giác chân thật mà chỉ có video mới mang lại được thôi. Tôi nghĩ sẽ có nhiều người đọc nguyên tác hơn sau khi coi anime, sensei có thể nói cho tôi biết điều gì đã truyền cảm hứng cho câu chuyện này được không?
Mokumokuren: Tôi muốn đọc một câu chuyện về một sinh vật phi nhân, kẻ đang nhập vai làm người và đang đấu tranh với chính bản sắc của mình. Tôi đã bị ám ảnh bởi "Tokyo Ghoul" hồi trung học, bởi tôi bị cuốn hút bởi cách những sinh vật phi nhân hòa nhập vào xã hội loài người và sinh tồn trong khi phải gánh chịu vô vàn xung đột. Tôi ước gì có nhiều câu chuyện hơn nữa cho phép bạn cảm nhận được sự biến động trong bản sắc cá nhân như vậy. Theo những gì tôi biết, tôi có ấn tượng là có rất nhiều câu chuyện về con người đối đầu với những sinh vật phi nhân, và những sinh vật trong câu chuyện ấy đã khẳng định được cái tôi của sinh vật ấy, cũng như đã lộ ra bản sắc thực sự của mình và chiến đấu để đưa thế giới trở lại trạng thái hòa bình ban đầu, hoặc, nếu người kia là hồn ma, thì câu chuyện sẽ theo hướng giúp họ được siêu thoát.
Thật vậy, khi lần đầu đọc tác phẩm này, điều khiến tôi ấn tượng không chỉ là cảm xúc của nhân vật chính Yoshiki, người "không muốn mất đi người bạn thân nhất Hikaru, dù cậu ấy không phải là con người", mà còn là cách mà "Một thứ gì đó" ("Hikaru") thay thế Hikaru trên núi, được cứu rỗi và bắt đầu hình thành ý thức về bản thân thông qua mối quan hệ với Yoshiki.
Mokumokuren: Kỳ lạ ha, nhưng chính vì chúng ta không phải là con người nên chúng ta mới có thể thấu hiểu những sinh vật mà chúng ta không thể hiểu. Ví dụ, khi triệt sản một chú chó cưng, tôi nghĩ nhiều người đã có những suy nghĩ bất an trong lòng rằng "chẳng phải đây chỉ là cái tôi của con người sao?" Nhưng ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua, họ cố gắng từ bỏ quan điểm lấy con người làm trung tâm và đồng cảm với chú chó. Theo lẽ tự nhiên, chúng ta cố gắng hết khả năng của mình để thể hiện sự thấu hiểu đối với những sinh vật mà chúng ta không thể giao tiếp và những trái tim mà chúng ta không thể thực sự hiểu, như là với con chó vậy, nhưng vì lý do nào đó, đối với con người thì lại khó.
Ngay cả giữa người với người, ta cũng dễ chấp nhận những khác biệt nhỏ về giá trị khi giao tiếp với người lớn lên ở một nền văn hóa khác, hoặc người mà ta biết ngay từ đầu có hoàn cảnh khác với ta.
Diễn viên lồng tiếng cho hai nhân vật chính hình như được chọn thông qua buổi thử giọng đúng không? Ấn tượng của sensei về họ thế nào?
Mokumokuren: Tôi nghĩ Kobayashi Chiaki rất giỏi trong việc khắc họa sự hướng nội của Yoshiki. Tuy là nhân vật chính, Yoshiki chỉ là một cậu học sinh trung học bình thường, luôn đấu tranh với những điểm yếu và mâu thuẫn nội tâm. Tôi một giọng nói truyền tải được cái gọi là bản ngã mạnh mẽ, thẳng thắn của một nhân vật chính, thì sẽ khác lắm, nhưng Kobayashi đã thể hiện hoàn hảo tính cách của Yoshiki.
Tôi nghĩ tính cách của cậu Umeda là cái kiểu mà "trong sáng và ngây thơ, nhưng cũng có chút nghiêm túc", hoàn toàn phù hợp với nhân vật "Hikaru". Đồng thời, tôi cũng ngạc nhiên khi thấy cậu ấy tạo ra chính xác cái cảm giác "cậu ấy gật gù rất nhiều, nhưng chắc chắn là không hiểu gì cả". Tôi thực sự biết ơn vì cậu ấy đã thể hiện được sự lúng túng của "Hikaru".
Nhìn chung, bộ anime dường như có ý định chuyển thể một cách trung thực thế giới quan của tác phẩm gốc. "Mùa Hè Hikaru ch.ết" được đặc trưng bởi các mô tả chữ tượng thanh theo phong cách nhà Minh, và sau đó lồng ghép chuyển động vào bằng hình ảnh.
Mokumokuren: Hình như đạo diễn đã tìm kiếm những địa điểm mà làm mẫu cho các nhân vật rất nhiều lần. Mỗi lần chúng tôi nói chuyện, tôi đều ngạc nhiên kiểu, "Anh lại đến đó nữa hả!?" Bầu không khí mà anh ấy khắc họa ở đó luôn được phản ánh rõ nét trong bảng phân cảnh, nên tôi luôn ngạc nhiên và nghĩ "Thì ra là vậy!" Cuối tập đầu tiên, có một cảnh giọng "Hikaru" bị méo mó trên nền tiếng còi báo động đỏ nhấp nháy, dẫn đến xung đột nội tâm của Yoshiki. Ảnh siêu giỏi trong việc thể hiện cảm xúc qua hình ảnh luôn, và tôi nghĩ đó là một trải nghiệm học hỏi tuyệt vời.
(T/N: Điểm này thì ad công nhận, anime kể chuyện qua hình ảnh rất tốt. Mokumokuren cũng từng nói mình cũng muốn kể chuyện qua hình ảnh nhưng sensei hay sợ độc giả không hiểu á)
Sự biến dạng méo mó đó cũng có hiệu quả như một cách để thể hiện không khí kinh dị... Mokumokuren đã thích thể loại kinh dị từ khi còn nhỏ, đúng không?
Mokumokuren: Tôi mê phim kinh dị từ khi có nhận thức rồi, và tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một chương trình kinh dị mùa hè nào trên TV. Nhưng cá nhân tôi không thấy chúng đáng sợ lắm. Tôi lại thấy chúng khá thú vị và hấp dẫn cơ, nên tôi thường thản nhiên cho bạn bè ở trường xem, nói "có phim tương tự thế này nè", và tôi thường nhận được điện thoại phàn nàn từ mẹ của các bạn ấy. Nhưng ngay cả khi họ nổi giận với tôi, tôi cũng chẳng hiểu họ đang nói gì luôn.
(T/N: Ê ý là Mokumokuren giống bạn ad dữ, bạn ad cũng thích coi phim kinh dị dễ sợ luôn. Có 1 đợt mà tối nào ad vs bạn ad cũng coi. Hồi trước ad khá là ghét phim/truyện kinh dị, vì ad nghĩ là nhiều bộ phim/truyện kinh dị coi nhảm thí mồ, toàn là hù dọa đâu có gì hay ho đâu. Nhưng mà sau đó ad coi nhiều phim kinh dị hơn thì thấy nó hay vl, có mấy lúc đang coi mà bạn ad ngủ gật rồi nhưng mà ad vẫn chăm chú coi 😭😭😭. Thấy nhiều phim hay vl kiểu nói về vấn đề xã hội theo 1 cách kinh dị á, tựa tựa giống phim Thần Dược á 😭😭😭😭😭)
Tại sensei cũng đâu có ý hù mấy bạn đâu đúng không?
Mokumokuren: Ừa á, tôi chưa bao giờ có cảm giác mà kiểu không dám đi 1 mình buổi đêm hoặc không đam đi toilet buổi tối 1 mình hết, thành ra tôi không thấy có vấn đề gì khi coi phim kinh dị 1 mình buổi tối cả. Nhưng tất nhiên là cũng có lúc tôi sợ cái này cái nọ rồi.
Mấy lúc đó là khi nào?
Mokumokuren: Ví dụ, tôi sợ trán người. Nếu họ có mắt thì không sao, nhưng khi tôi thấy trán thò ra từ một nơi không nên thò ra, tôi lại thấy sởn gai ốc lắm. Trong truyện, tôi có vẽ một cái trán thò ra từ khe hở của rào chắn đường sắt, tôi đã thêm vào truyện rất nhiều hình ảnh mà ngay cả tôi cũng thấy khó chịu và đáng sợ.
Cảnh đường ray xe lửa cũng xuất hiện trong tập 4 của bộ anime và nó khá đáng sợ...
Mokumokuren: Vì tôi tự vẽ nên sẽ thấy nó không đáng sợ lắm, và tôi thực sự thích thú khi thấy nó trông như thế nào khi được chuyển thể thành phim (cười). Ngoài ra, bỏ qua việc cá nhân tôi có thấy nó đáng sợ hay không, tôi nghĩ rằng việc khắc họa những thứ bắt nguồn từ văn hóa dân gian là một truyền thống của phim kinh dị Nhật Bản, vì vậy tôi muốn khắc họa nó theo 1 cách tôn trọng hết sức. Mặt khác, tôi không chắc liệu cảm giác rùng rợn đó có được truyền tải đến độc giả và khán giả nước ngoài hay không... Nếu bạn là người Nhật, ngay khi nhìn thấy tên ngôi làng "Kubitachi", bạn sẽ cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ, nhưng người nước ngoài có lẽ sẽ không nhận ra điều đó.
"Ashitori", "Udegari", "Daruma-sute"... Chỉ cần nghe đến những cái tên đáng sợ này thôi cũng đủ khiến ta phải nghi ngờ rồi. Và ngay cả cái tên của vị thần núi "Nounuki-sama", người được cho là danh tính thực sự của "Hikaru", cũng nghe thật đáng sợ. Sensei đã xây dựng bối cảnh dân gian này như thế nào?
Mokumokuren: Để chuẩn bị cho việc đăng truyện dài kỳ, tôi đã quay lại thư viện và đọc tất cả tài liệu mà tôi thấy hứng thú. Thứ đặc biệt thu hút tôi là những bản đồ cũ. Bất kỳ ai cũng có thể xem chúng trên trang web của Cơ quan Thông tin Địa Lý Nhật Bản. Cách mô tả địa hình, nhà cửa và những thứ khác liên tục thay đổi theo thời gian. Khi tôi tò mò về một địa điểm có cái tên lạ và bắt đầu tìm hiểu về nó, tôi đã có một khám phá vô cùng hợp lý, giải thích nguồn gốc của nó...
Trong tác phẩm này, chìa khóa để giải mã bí ẩn đó là lịch sử và tên gọi của vùng đất được tiết lộ trên các bản đồ cổ. Những miêu tả về vùng nông thôn, bao gồm cả phong tục tập quán của làng, rất chi tiết và sống động đến nỗi tôi cứ ngỡ sensei là người Mie luôn ấy, nơi câu chuyện diễn ra, nhưng hình như không phải đúng không?
Mokumokuren: Nhà của cả bố và mẹ tôi đều ở nông thôn, đặc biệt là nhà bên nội tôi là một ngôi làng hẻo lánh với dân số rất ít, nên tôi đã khai thác những ấn tượng tôi có được khi đến thăm nơi đó. Có một ngôi nhà cổ kính, đẹp như tranh vẽ, có một cái điện thoại bàn màu đen, và cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp... Vì đây là một câu chuyện kinh dị, tôi phải khắc họa những điều bị che giấu bởi phong tục, và bầu không khí ngột ngạt, khép kín của vùng nông thôn cũng hiện hữu, nhưng tôi muốn đảm bảo khắc họa được những người sống ở đó có lý do riêng và đang cố gắng hết sức để sống cuộc đời của họ.
Một sự cân bằng tinh tế ha. Không bao giờ miêu tả nơi đó là điều gì đó tồi tệ chỉ vì nơi đó là vùng nông thôn. Tôi cũng rất ấn tượng với lời bạt, khi anh viết rằng những khó khăn mà Yoshiki cảm thấy trong cuộc sống không chỉ vì anh ấy xuất thân từ nông thôn, mà đó là điều mà bất cứ ai cũng có thể cảm thấy ở một mức độ nào đó, bất kể ta ở đâu.
Mokumokuren: Những người già bị ràng buộc bởi truyền thống thường trông giống như những kẻ xấu, nhưng họ có kinh nghiệm và sự khôn ngoan đến từ việc sống lâu, và có những điều họ cần nói và làm để bảo vệ ngôi làng. Tôi muốn khắc họa rằng cuối cùng họ hành động như vậy vì họ là những người cảm thấy sợ hãi nhất. Về Yoshiki, tôi nghĩ xu hướng phủ nhận bản thân của anh ấy một phần là do lòng tự tôn, và có lẽ anh ấy cố gắng tự bảo vệ mình bằng cách giả vờ triết lý. Vì vậy, tôi nghĩ rằng dù anh ấy thuộc về cộng đồng nào, mặt tiêu cực của anh ấy có lẽ sẽ không biến mất. Tuy nhiên, cách thể hiện có thể sẽ thay đổi.
Đầu tiên thì Yoshiki được tạo ra như thế nào?
Mokumokuren: Khi còn sống, Hikaru là một đứa trẻ dễ thích nghi, có thể sống thoải mái ở xã hội nông thôn, nhưng Yoshiki thì ngược lại, một đứa trẻ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Tôi nghĩ về hai đứa nó như hai sự đối lập. Nhân tiện, cha của Yoshiki ban đầu muốn trở thành một tiểu thuyết gia ở Tokyo, nhưng cuối cùng lại tiếp quản công việc kinh doanh lâm nghiệp của gia đình, công việc này vốn đã được truyền qua nhiều thế hệ, và trở về Nhật Bản để kết hôn với mẹ của Yoshiki, người mà lúc đó vẫn còn trẻ. Vào thời điểm đó, mẹ của Yoshiki buộc phải nghỉ việc ở tiệm cắt tóc, nhưng bà rất thích cắt tóc, vì vậy bà vẫn làm việc tại một tiệm làm tóc ở thị trấn Kibougayama. Tôi tưởng tượng cậu ấy là một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường gia đình rất bình thường.
Như ta có thể thấy từ lời bạt, sensei đã dành nhiều tâm huyết vào bối cảnh và tính cách của các nhân vật.
Mokumokuren: Tôi cố gắng suy nghĩ một cách logic, "Vì cậu ấy ở trong môi trường này và có tính cách này, nên cậu ấy hẳn sẽ đi đến lối suy nghĩ này." Nếu tôi chỉ vẽ dựa trên trực giác, tôi sẽ kết nối các nhân vật với thế giới nội tâm của chính mình, và tất cả họ đều sẽ trở nên giống nhau, và câu chuyện sẽ không có tiến triển. Tôi muốn tạo ra những nhân vật càng khác biệt với bản thân càng tốt. Theo nghĩa đó, Asako có lẽ là người khác nhất với tôi. Tuy nhiên, dù họ có thể khác xa tôi, tôi tin rằng tất cả các nhân vật, không chỉ Yoshiki và "Hikaru", đều là kẻ bình thường có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu trong thế giới thực. Nhiều người nước ngoài đồng cảm với Yoshiki, và tôi tin rằng những xung đột nội tâm mà họ phải đối mặt là không có biên giới. Đó là lý do tại sao tôi luôn cố gắng khắc họa họ từ góc nhìn của 1 người thật sự chú tâm tới họ.
"Nhìn thấy" là một trong những chủ đề của tác phẩm này. Yoshiki cũng "nhìn thấy" "Hikaru" và sự tồn tại của tạp uế, dẫn đến mối quan hệ giữa hai đứa nó. Đây là khởi đầu của nỗi kinh hoàng, nhưng cũng là khởi đầu của một mối quan hệ với những người khác.
Mokumokuren: Nói về việc cố gắng thấu hiểu ai đó thì dễ lắm, nhưng tôi nghĩ rằng ngay cả với những người bạn thân thiết nhất và gia đình, vẫn có những điều chúng ta không muốn đối mặt. Trong thâm tâm, có lẽ tất cả chúng ta đều đang dần dần nhắm mắt làm ngơ trước những điều khiến mình cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi cảm thấy nếu chúng ta thực sự đối mặt với sự khó chịu đó, biết đâu sẽ có điều gì đó thú vị hơn đang chờ đón, điều gì đó có thể làm phong phú thêm cuộc sống của chúng ta... Tôi cảm thấy một trong những điều tôi muốn thể hiện là để mọi người cùng nhìn nhận những điều khó chịu.
Một khía cạnh quan trọng của tác phẩm này là nó thường xuyên khắc họa khía cạnh mặc dù họ đấu tranh để hiểu nhau, họ vẫn là những giống loài khác nhau, không bao giờ có thể hiểu nhau, và do đó việc sống cùng với nhau là rất nguy hiểm. Tuy nhiên, tôi nghĩ mình muốn tiếp tục xem xét kỹ lưỡng đến tận cùng những khía cạnh mà họ không muốn chấp nhận, những điều không thể giải quyết chỉ bằng cảm xúc.
Mokumokuren: Ngay cả khi một con chó hay động vật khác có vẻ vui vẻ sau khi chúng ta làm điều gì đó cho chúng, chúng ta cũng không biết liệu chúng có thực sự đang vui vẻ hay không. Đó là lý do tại sao, như tôi đã đề cập ngắn gọn trong truyện, tôi không thích lồng tiếng cho động vật... Gấu nâu gần đây là một chủ đề nóng hổi, và vì chúng là loài thông minh, chúng có thể tự nhiên gắn bó với con người, nhưng một số nhà nghiên cứu cho rằng chúng không thể trở thành bạn bè. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể đơn phương làm hại chúng, và điều đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về cách chúng ta nên tương tác với những sinh vật không phải con người.
Bộ anime đang đi đến hồi kết, nhưng có vẻ như nhiều điều trong nguyên tác sẽ sớm được tiết lộ...
Mokumokuren: Ban đầu tôi dự định gói gọn bộ truyện trong khoảng 10 tập, nên tôi nghĩ có lẽ nó sẽ hoàn thành gần đúng như dự định. Trong nguyên tác, cốt truyện được chia rõ ràng thành các arc, cuộc sống thường nhật, giải quyết bí ẩn và giải quyết vấn đề, nhưng trong anime, Kurebayashi-san xuất hiện ngay từ tập đầu tiên và câu chuyện được kể dưới góc nhìn từ trên cao, nên tôi nghĩ người xem sẽ có thể trải nghiệm một cảm giác chân thực khác biệt. Tôi cũng rất mong chờ tập cuối. Tôi không thể đi sâu vào chi tiết, nhưng có một cái kết sẽ làm hài lòng người hâm mộ nguyên tác, vì vậy tôi hy vọng các bạn sẽ đón xem.
Nhận xét
Đăng nhận xét