Phỏng vấn Mokumokuren
"Mùa hè Hikaru ch.ết", "tác phẩm với góc nhìn của quái vật", "tôi muốn tạo ra 1 tác phẩm dành cho những người không thể hòa nhập vì khác biệt có thể cảm thấy được thoải mái"
Các tác phẩm kinh dị của Mokumokuren được lấy cảm hứng từ đâu?
Mokumokuren: Tôi đã yêu thích thể loại kinh dị từ khi có nhận thức rồi, và tôi thực sự rất thích chương trình "Honto ni Atta Kowai Hanashi" (Fuji TV). Tôi thích những thứ có sự góp mặt của các sinh vật siêu nhiên mà không chỉ có mỗi con người, như ma quỷ, quái vật, chứ không phải chỉ mỗi việc tôi thích kinh dị, và điều đó vẫn không thay đổi kể từ khi tôi còn nhỏ.
"Mùa hè Hikaru ch.ết" mang lại cảm giác kinh dị là 1 điều tất yếu đúng không?
Mokumokuren: Đúng vậy. Tôi thích những nhân vật phi nhân, nên tôi thường viết theo góc nhìn của "Hikaru". Tôi đã dồn rất nhiều tâm huyết vào câu chuyện để những người không thích nhân vật phi nhân cũng sẽ yêu thích "Hikaru".
Khi bạn sáng tác tác phẩm này, sensei tạo ra nhân vật hay bối cảnh trước?
Mokumokuren: Tôi tạo ra cốt truyện đầu tiên. Tôi nghĩ có rất nhiều câu chuyện mà con người bị quái vật thế chỗ, nhưng quái vật hoặc trở thành kẻ thù, hoặc làm điều gì đó tốt cho con người rồi cuối cùng biến mất. Điều đó luôn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Không có nhiều tác phẩm được viết dưới góc nhìn của quái vật, nên ban đầu tôi đã muốn đọc một tác phẩm như vậy.
Việc tác phẩm được nhiều người yêu thích thế này có thể có nghĩa là thực sự có nhiều người muốn đọc loại tác phẩm như thế này ha?
Mokumokuren: Tôi nghĩ rằng nhiều người có thể đồng cảm với những tác phẩm được viết từ góc nhìn của một kẻ luôn bị coi là kẻ thù hoặc bị ruồng bỏ, và điều này không chỉ đúng với quái vật. Không có quái vật ngoài đời thực, nhưng tôi sẽ rất vui nếu mọi người có thể áp dụng điều gì đó từ tác phẩm này vào hoàn cảnh của chính mình và cảm thấy được cứu rỗi cùng với "Hikaru".
Xin hãy cho chúng tôi biết về nguồn cảm hứng cho các tác phẩm của anh đi TOOBOE.
TOOBOE: Có một cuốn tiểu thuyết của Okuda Hideo tên là "In the Pool", một tập truyện ngắn đầy những câu chuyện về người bệnh tâm thần và bác sĩ, và tôi rất thích nó. Đó là câu chuyện về một người bệnh tâm thần tự tha thứ cho bản thân, và mặc dù chưa khỏi hẳn, người ấy đã học được từ vị bác sĩ cách xoa dịu tâm hồn mình. Tôi muốn làm điều đó thông qua âm nhạc, dành cho những người cảm thấy mình hơi khác biệt so với người khác, rằng họ không thể hòa nhập vì họ khác biệt với những người xung quanh. Tôi cũng từng là một đứa trẻ không thể tập trung học hành mặc dù mọi người đều đang học, và thường làm mấy cái lập dị, và đó là lúc tôi tình cờ biết đến cuốn tiểu thuyết này. "TOOBOE" bắt nguồn từ tiếng lóng "tiếng hú của kẻ thua cuộc", và khi xã hội bị chia rẽ thành kẻ thắng và kẻ thua, sẽ có những người nghĩ rằng họ thuộc phe thua cuộc, và tôi cũng thường là phe thua đấy.
"Anata wa Kaibutsu" cũng mang lại cảm giác tương tự nhỉ.
TOOBOE: Đúng vậy. Giống như Yoshiki, dù có cố gắng thế nào, Hikaru cũng không bao giờ quay trở lại, và có rất nhiều người ngoài đời thực đang rơi vào cảnh thất bại do những hoàn cảnh mà dù có cố gắng đến đâu cũng không thể cứu vãn. Tôi cảm thấy mong muốn viết một bài hát cho những người như vậy đã được tôi nung nấu mạnh mẽ hơn khi viết nên "You Are My Monster".
Mokumokuren: Tuyệt thật ha. Khi bạn đối mặt với thất bại và chìm vào tuyệt vọng, manga và âm nhạc có thể là đồng minh của bạn. Chúng không thể đưa ra một giải pháp trực tiếp, nhưng tôi nghĩ chúng có thể là nguồn an ủi khi bạn đối mặt với một điều gì đó không thể giải quyết.
Bây giờ có điều gì hai bạn muốn hỏi nhau không?
Mokumokuren: Tôi rất thích bài "Bão xuân", bài hát mà anh TOOBOE viết khi thời còn cùng anh John, và tôi rất đồng cảm với nó, đặc biệt là từ khi tôi bắt đầu vẽ manga. Tôi rất muốn biết bạn đã nghĩ gì khi viết bài hát đó.
TOOBOE: Lúc đó, tôi đã cố gắng hết sức để không để lộ danh tính bản thân. Tôi thậm chí còn âm thầm làm việc để mọi người không biết giới tính hay quốc tịch của mình, nhưng tôi ghét cách mọi người bắt đầu phác họa tôi dựa trên những suy đoán và biến tôi như kiểu thành một vị thần vậy đấy. Cho đến khi phát hành bài hát đó, tôi vẫn chỉ làm nhạc ở quy mô nhỏ, và tôi cũng chỉ là một cá nhân như bao người khác, nên tôi viết bài hát đó với mong muốn mọi người đừng viết ra những thứ như ảo tưởng thái quá nữa.
Mokumokuren: Tôi cũng giấu rất nhiều thứ khi vẽ manga, nên tôi nghĩ mình hiểu tại sao "Bão Xuân" lại gây ấn tượng mạnh đến vậy. Tuy tôi muốn mọi người đọc manga của mình mà không cần biết bất kỳ thông tin thừa thãi nào, nhưng có một số điều sẽ không thể được truyền tải trừ khi tôi, với tư cách là tác giả, chịu trách nhiệm và nói ra điều đó. Tôi cảm thấy những điều đó nên được truyền tải trong manga, nhưng tôi cũng nghĩ rằng theo một cách nào đó, điều đó có thể là sự kiêu ngạo của một tác giả chăng, và đó là lý do tại sao tôi trả lời rất nhiều cuộc phỏng vấn.
TOOBOE: Tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi muốn tác phẩm được đặt lên hàng đầu. Khi tôi xuất hiện và hát, con người mình sẽ được đặt lên hàng đầu trước tác phẩm. Tuy nhiên, tôi cố gắng hết sức để đảm bảo âm nhạc được đặt lên hàng đầu, và tôi rất vui khi mọi người có thể đồng cảm với khía cạnh đó.
TOOBOE có gì muốn hỏi Mokumokuren không?
TOOBOE: Tôi thực sự thích vẽ lắm luôn, và mỗi tuần trên X, tôi đều vẽ tranh để thông báo về tập anime hôm nay của "Mùa hè Hikaru ch.ết". Sensei vẽ siêu giỏi, và tôi có cảm giác là sensei được đào tạo kỹ năng 1 cách bài bản, vì vậy tôi muốn hỏi bạn về nguồn gốc việc học vẽ của bạn.
Mokumokuren: Tôi tốt nghiệp trường đại học mỹ thuật và là một họa sĩ minh họa chuyên nghiệp. Tôi yêu thích hội họa từ nhỏ, nên tôi đã vẽ đủ loại tranh ngay cả trước khi bắt đầu ôn thi đại học. Tôi luôn vẽ tranh như một cách để tạm nghỉ vẽ.
TOOBOE: Tôi hiểu rồi. Tôi tự học nên rất ngưỡng mộ sensei. Có họa sĩ manga nào ảnh hưởng đến sensei không?
Mokumokuren: Đó là Miura Kentaro, tác giả của "Berserk". Tôi ấy đặt một bản sao của tác phẩm gốc gần máy tính đang làm việc và nói: "Tôi muốn vẽ nó với độ đậm nhạt như thế này." Tác phẩm của Miura có rất nhiều nét gạch chéo. Ông sử dụng kỹ thuật gạch chéo trong các bức vẽ của mình và không dùng quá nhiều giấy tone để tạo nên những bức tranh của mình. Ta có thể nhận ra điều này khi đi học ở đại học mỹ thuật và nhận ra những tác phẩm của mọi người cũng sử dụng kỹ thuật này.
TOOBOE: Hay thật đấy, cảm ơn sensei nha.
Cuối cùng, hai bạn có thể gửi lời nhắn gì tới độc giả của chúng tôi không?
Mokumokuren: Đội ngũ làm phim thực sự đã đặt cược cả mạng sống của mình để thực hiện bộ phim này, vì vậy với tư cách là tác giả, tôi chỉ có thể nói rằng mong đội ngũ anime hãy cố hết sức nhé. Bộ phim này chứa đựng công sức của rất nhiều người, vì vậy tôi sẽ rất vui nếu bạn có thể xem hết đến cuối. Nguyên tác cũng đang dần hấp dẫn hơn về cuối, và với tư cách là tác giả, tôi muốn cố gắng hết sức để đưa nó đến hồi kết, vì vậy tôi sẽ rất vui nếu bạn có thể tiếp tục theo dõi cả hai.
TOOBOE: Tôi hy vọng sau khi xem tập cuối, mọi người sẽ nghĩ, "Thật may vì người này đã hát bài hát kết thúc." Bài hát này thuộc về "Hikaru" và Yoshiki, nhưng cũng thuộc về tất cả những ai lắng nghe nó. Tôi chân thành hy vọng bài hát này sẽ truyền cảm hứng cho mọi người yêu thương những người gần xa của mình ngay cả sau khi anime kết thúc.
Nhận xét
Đăng nhận xét