Phỏng vấn của Mokumokure và Vaundy
Trích 1 đoạn phỏng vấn giữa Mokumokuren và Vaundy. Mokumokuren nhận là mình có thất vọng khi quái vật trong phim "người đẹp và quái vật" biến thành người và sensei muốn quái vật vẫn là quái vật cơ 😭😭
Sensei cũng kể là bản thân luôn đứng về phía những thứ không phải con người, vì vậy nên sensei rất thích Tokyo Ghoul của Ishida Sui, vì Tokyo Ghoul không miêu tả những sinh vật không phải con người là kẻ thù, mà là những sinh vật bị mắc kẹt giữa 2 thế giới, và miêu tả cả con người lẫn sinh vật không phải con người một cách bình đẳng, vì vậy nên Mokumokuren rất thích Tokyo Ghoul. Dưới đây ad sẽ dịch 1 đoạn phỏng vấn nha, khi nào rảnh ad sẽ dịch hết.
------------------
Q: Trước hết, khi vẽ "Mùa hè Hikaru ch.ết", sensei muốn khắc họa điều gì nhất?
Mokumokuren: Tôi thích kinh dị lắm, có rất nhiều chủ đề tôi muốn khai thác khi viết nhưng tôi nghĩ là chỉ mỗi kinh dị thôi thì khó lòng nào mà khai thác hết những gì tôi muốn thể hiện. Tôi nghĩ ngoài kia có rất nhiều tuyển tập truyện kinh dị, đó là vì nếu triển khai dài kỳ thì nhiều khi truyện sẽ mất đi chất kinh dị vốn có của nó. Nhân vật chính không bao giờ chết, và nhân vật càng đứng lên sau vấp ngã, họ càng trở thành sự hiện diện làm an lòng người đọc, bởi người đọc tin rằng, "Nhìn kìa, nhân vật chính sẽ không bao giờ chết, người ta sẽ vượt qua mọi thứ." Truyện kinh dị đáng sợ là vì chính bởi các nhân vật chính là những con người bình thường, có thể chết bất cứ lúc nào.
Vaundy: Ừm
Mokumokuren: Tuy nhiên là khi tôi vẽ manga kinh dị, tôi nhận ra là mình cần 1 cốt truyện mà phải trải dài được hết tác phẩm, và nếu viết theo kiểu tuyển tập thì tôi sợ là sẽ toàn mấy cảnh hù dọa mà không có tí chiều sâu nào mất. Vậy thì... ừm, tôi đoán người ta có thể gọi nó là "kinh dị tâm lý". Đó là một thể loại thường thấy trong game, nơi các khía cạnh tâm lý của nhân vật người chơi được pha trộn với yếu tố kinh dị để thể hiện thế giới nội tâm của nhân vật chính, và tôi đã xây dựng tác phẩm dựa trên hình ảnh đó. Tôi muốn có một chủ đề nhất quán là "truyện kinh dị mà thể hiện thế giới nội tâm của nhân vật chính". Với chủ đề đó đó, câu chuyện sẽ về sự trưởng thành của nhân vật, nhưng những trở ngại mà nhân vật chính cần vượt qua hoặc rào cản trong tâm trí của mỗi người thì sẽ được thể hiện dưới dạng kinh dị.
Vaundy: Hay nha. Mà viết như vậy cũng được luôn ư? Đúng là cách kể chuyện hay đấy.
Q: Nhắc đến "nhân vật chính", nhưng trong "Mùa Hè Khi Hikari Chết", thì nhân vật chính tên là Yoshiki, và mặc dù việc miêu tả nội tâm của cậu ấy rất tự nhiên, thì những thay đổi và cảm xúc của "thứ gì đó" bên trong "Hikaru" cũng được khắc họa một cách rất tinh tế. Cấu trúc của câu chuyện khiến độc giả đồng cảm với một sinh vật được cho là không phải con người.
Mokumokuren: Tôi luôn đứng về phía những thứ không phải con người (cười).
Vaundy: À, hóa ra là vậy (cười).
Mokumokuren: Cụ thể thì những nhân vật như "Hikaru", những sinh vật mà chiếm xác người, thường cuối cùng sẽ trở thành kẻ thù, biến mất hoặc ch.ết trong câu chuyện. Tôi ghét cái kiểu đấy lắm nhá, và điểm khởi đầu cho tác phẩm này là vì tôi muốn đọc 1 tác phẩm về góc nhìn của 1 thứ không phải con người. Trong "người đẹp và quái vật", khi quái vật trở thành người là tôi shock dữ lắm! Tôi kiểu "ôi không! Ảnh biến thành người rồi trời ơi!", nói thật là tôi muốn ảnh cứ như trước cơ.
Vaundy: Thú vị ghê, nó khác biệt ở điểm đó ha. Chắc sensei được định sẵn để vẽ bộ manga này rồi.
Mokumokuren: Cho nên là trong câu chuyện, tôi đã nỗ lực rất nhiều để khiến khán giả đồng cảm với lũ quái vật, và tôi nghĩ điều đó nó lắm. Rất khó để khiến khán giả đồng cảm với những con quái vật đã chiếm cơ thể người khác, vì vậy tôi đã phải làm rất nhiều điều khác nhau để đạt được điều đó. Tôi đã nỗ lực rất nhiều để khiến độc giả yêu thích Hikaru.
Vaundy: Và đã thành công rồi ha? Nghe sensei nói thì ta thấy mình cùng 1 vấn đề nhưng khác góc độ thôi. Sau cùng thì công việc của ta là khiến người ta đặt câu hỏi về những gì tốt đẹp sẵn có và cho người ta thấy những gì mình thích ha. Trong "Người đẹp và Quái vật", ta hiếm khi nghe thấy mọi người nói "Ảnh mà là quái vật thì ngon rồi" nhỉ (cười). Tôi nghĩ bộ manga này được đúc kết từ sự tích lũy những điều như vậy.
Q: Thật vậy nhỉ? Nếu là bình thường thì người ta sẽ cho quái vật trở thành hoàng tử và cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi với người còn lại.
Vaundy: thành ra trong suy nghĩ của Mokumokuren, thì tác phẩm "Người đẹp và Quái vật" có lẽ không kết thúc ở đó.
Mokumokuren: Chẳng có nhiều tác phẩm cho phép ta đồng cảm với quái vật, thế nên tôi muốn vẽ 1 tác phẩm như thế. Theo những gì tôi thấy thì ít tác phẩm đào sâu vào khía cạnh đó lắm. Đó là lý do tại sao tôi rất thích Tokyo Ghoul, tác phẩm của tác giả Ishida Sui, tôi là fan luôn đó. Nó khắc họa xuất xắc chi tiết xung đột của những sinh vật không phải người, nó miêu tả cả con người lẫn quái vật rất công bằng, không miêu tả như kẻ thù, mà là sinh vật mắc kẹt giữa 2 thế giới.
Nhận xét
Đăng nhận xét