Dịch phỏng vấn Mokumokuren x Vaundy

Dịch phỏng vấn giữa Vaundy x Mokumokuren. Về quá trình làm opening "Saikai" của Vaundy và sự tham gia của tác giả nguyên tác Mokumokuren trong quá trình sản xuất anime.


Bản chuyển thể anime của "Mùa hè Hikaru ch.ết" đã trở thành chủ đề nóng hổi kể từ khi bắt đầu phát hành vào năm 2021, và sức hút của nó không chỉ lan rộng ở Nhật Bản mà còn lan rộng ra cả nước ngoài. cảm thấy thế nào trước phản ứng của mọi người đối với tác phẩm?

Mokumokuren: Nói thật là tôi vẫn chưa tin nổi (cười). Đây là một câu chuyện rất đậm chất Nhật Bản nên tôi thấy hơi bất ngờ khi nó lại nổi ở nước ngoài. Tôi nghĩ chính phong cách Nhật Bản, khung cảnh bình dị đậm chất Nhật đã làm nên sự nổi tiếng của nó, kiểu nó khiến người ta thấy mới mẻ ấy. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự hiểu tại sao lại có nhiều người đọc nó đến vậy.

Tôi nghe nói là sensei tham gia vào khá nhiều trong khâu làm anime nhỉ? Sensei muốn tạo ra một bộ anime như thế nào?

Mokumokuren: Dù đúng là tôi có tham gia vào nhưng bên sản xuất vẫn là hãng phim chứ, nên thay vì nói với họ là "tôi muốn cảnh này phải như vầy", thì tôi chỉ đơn giản là truyền đạt những khía cạnh quan trọng và còn lại là để họ làm. Tuy nhiên, với tư cách là tác giả nguyên tác, tôi nghĩ mình tham gia nhiều hơn so với các anime chuyển thể khác. Vaundy cũng từng nói trong một buổi họp trước rằng anh ấy chưa từng gặp tác giả gốc khi anh ấy phụ trách ca khúc chủ đề.

Vaundy: Vâng, tôi chưa từng gặp luôn, cho tới tận bây giờ.

Mokumokuren: Trong trường hợp của tôi là tôi góp ý vào phần kịch bản nhiều lắm đấy nhé, cứ như bà mẹ chồng hay cằn nhằn ấy. Tôi cũng tham gia xem mấy buổi lồng tiếng luôn.

Vaundy: Thật ư? Ghê thật đấy.

Với tư cách là tác giả, sensei để tâm nhất vào vấn đề gì?

Mokumokuren: Điều tôi đặc biệt quan tâm nhất là kịch bản. Có những phần được viết ra và những phần đó chỉ có trong anime thôi, nhưng tôi muốn đảm bảo không có mâu thuẫn hay những đoạn cảm xúc của các nhân vật bị không nhất quán ấy.Tôi đã thảo luận rất nhiều với đội ngũ sản xuất anime về vấn đề này, và chúng tôi đã làm việc rất cẩn thận.

Như nói lúc nãy thì có vẻ như sensei cũng bàn luận với Vaundy về ca khúc "tái ngộ" luôn. Điều này cũng khá là hiếm.

Vaundy: Đúng vậy. Tôi thường có cơ hội trao đổi với nhóm hoạt họa,nhưng tôi thường chỉ gặp tác giả sau khi dự án hoàn thành mà thôi, thành ra tôi vô cùng biết ơn khi được trực tiếp lắng nghe ý kiến của họ trong giai đoạn sản xuất. Đặc biệt là với cách tôi sáng tác, đó là tiếng nói quan trọng nhất.Tôi không biết các nghệ sĩ khác cảm thấy thế nào, nhưng với Vaundy thì đó là một sự hỗ trợ to lớn.

Mokumokuren: Thật ư? Tôi và đạo diễn Ryohei Takeshita toàn đưa ra mấy yêu cầu khó nhằn thôi, thế mà anh vẫn đáp ứng. Khi tôi nghe bài hát, tôi đã kiểu "hoàn hảo luôn."

Vaundy: Với tôi, thì đó là cơ hội duy nhất đó. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất để được khen "hoàn hảo luôn" khi nộp bài hát của mình (cười).

Mokumokuren: Từ lúc nhận được bài hát là tôi nghe hoài luôn, nghe tới ngày phát hành luôn đó.

Vaundy: Tôi vui lắm. (Sáng tác một bài hát chủ đề) cũng giống như truyền tải ý tưởng của tác giả về loại tác phẩm mà họ muốn tạo ra, vì vậy tôi nghĩ việc Mokumoku Ren đi đầu trong quá trình đó là rất quan trọng. Nếu ta không giao tiếp tốt với ê-kíp, sẽ có một sự mất kết nối với khán giả và mọi thứ đi theo một hướng khác. Khi nói đến sự khác biệt giữa "góc nhìn thị giác" và "góc nhìn manga", tôi nghĩ sự khác biệt lớn nhất nằm ở việc có hay không có âm thanh. Khi độc giả manga xem một bản chuyển thể anime, họ cảm thấy một khoảng cách giữa giọng nói của nhân vật, âm thanh của khu rừng, trong manga thì những đoạn này hoàn toàn im lặng. Khi đọc manga, độc giả mới chính là người sáng tác nhạc và tạo ra âm . Bài hát chủ đề mở đầu là yếu tố quyết định điều đó, vì vậy, việc tác giả nguyên tác là người đi đầu là rất quan trọng.

Mokumokuren: Hóa ra là vậy.

Vaundy: Thực ra, vì không ai biết câu trả lời đúng là gì, nên tốt hơn hết là nói với họ luôn là âm thanh đó nó nghe như thế này. Đôi khi ta có thể hiểu được âm thanh đó như thế nào dựa vào sự mô tả, kiểu như, "Đây chắc chắn là âm thanh của khu rừng này", hoặc "Có một cơn gió rất mạnh thổi qua", nhưng đôi khi thì không. Ví dụ, tôi từng nghĩ, "Tóc Yoshiki đung đưa trong gió thì có âm thanh như nào ha" hoặc "Chẳng phải âm thanh chúng ta nghe thấy ở đây sẽ hơi khác so với những gì tác giả tưởng tượng sao?". Nhưng nếu ta có Mokumokuren đi đầu, chúng ta có thể xác nhận ngay cả những chi tiết nhỏ đó, nên tôi nghĩ đó là một điều tuyệt vời.

Khi tôi xem anime, tôi cảm thấy mình có thể xem nó với cảm giác rất giống với cảm giác tôi có khi đọc manga, ví dụ như màu sắc của bầu trời ở phía sau, hoặc âm thanh của các từ tượng thanh được thể hiện trong phông chữ của nguyên tác.

Vaundy: Vâng, có thể thấy anh Takeshita rất hiểu điều đó.

Mokumokuren: Tôi cũng thấy âm thanh được diễn tả rất tốt. Tôi đã xem anime lần đầu tiên tại một buổi chiếu sớm được tổ chức tại rạp vào tháng 6, và âm thanh chân thực đến mức tôi cảm thấy đó là một trải nghiệm thú vị. "À, thì ra đây là sự cân bằng hoàn hảo giữa âm thanh và hình ảnh." Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết câu trả lời là gì đâu, nhưng nhạc nền thì xịn lắm, và có một cảm giác nhất quán xuyên suốt từ bài hát mở đầu, bài hát kết thúc cho đến nhạc nền, mà tôi nghĩ là điều đó thực sự tuyệt.

Vaundy: Cảm giác cứ như nó được thổi hồn vào đấy nhỉ.

Với tác phẩm này, "Mùa hè Hikaru Chết", Vaundy đã viết ca khúc chủ đề mở đầu là "Tái ngộ". Anh đã trải qua quá trình nào để hoàn thành bài hát này?

Vaundy: Nói sao ha, nhưng tôi nghĩ có lẽ điều là khi Mokumokuren và đạo diễn Takeshita có ý định trái ngược nhau. Đó là cảm giác ban đầu của tôi, và đó là lúc tôi bắt đầu nghĩ, "Giờ thì mình nên làm gì đây?" (cười). Nhưng tôi thấy đối lập như vậy có khi thú vị hơn, nên tôi đã làm nhạc với cảm giác đó đấy.

"Đối lập"? Ý anh là sao?

Vaundy: Phía anime yêu cầu bài hát phải có nhịp điệu nhanh, và tôi nghĩ điều đó sẽ rất chính xác vì đây là anime. Mặt khác, Mokumokuren yêu cầu nó phải là một "bài hát ma ", vì vậy tôi đã nghĩ cách kết hợp hai ý tưởng khác nhau này. Tuy nhiên, có khá nhiều bài hát nhanh mang hơi hướng ma mị . Tôi nghĩ techno và những thể loại tương tự ban đầu là một nhánh của thể loại đó. Bởi vì nó gợi lên hình ảnh khiêu vũ trong hộp đêm vào ban đêm. Vì vậy, khi nghĩ về chủ đề "những bài hát về đêm với nhịp điệu nhanh", tôi đã nghĩ nó sẽ là thứ gì đó tương tự như techno hoặc EDM, và tôi biết rằng một chiếc synthesizer là hoàn toàn cần thiết. Tôi tình cờ mua một chiếc synthesizer vào khoảng thời gian đó, nên tôi đã nghịch nó và nghĩ, "Nghe hay đấy", nên tôi đã sử dụng nó để tạo ra phần intro.

Âm thanh synth trong phần intro khá là ấn tượng ha.

Vaundy: Nhưng rồi sau  tôi nghĩ giữ nó u ám thế này cũng chẳng ích gì, nên tôi nghĩ mình đã viết điệp khúc trước. Nhưng dù làm thế nào đi nữa, nó vẫn không hợp rơ tí nào. Bầu không khí u ám và ma mị không hợp với sự tươi sáng của điệp khúc.

Mokumokuren: Haha

Vaundy: Cách làm của tôi là kết hợp những đoạn không ăn khớp lại với nhau. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ về cách mình nên hát bài hát đó. Tôi nghĩ giai điệu A sẽ là chìa khóa chăng... Tôi thích một ban nhạc rock Anh tên là Electric Light Orchestra. Khi nghe họ, ta có thể thấy họ là sự kết hợp giữa giọng hát, dàn nhạc và điện tử, vì vậy tôi nghĩ mình sẽ thử kết hợp một chút phong cách của họ. Tôi nghĩ đó là một giai điệu A mà có lẽ bạn chưa từng nghe trước đây, một điều chưa từng thấy trong các bài hát anime trước đây.

Công nhận ha.

Vaundy: Nhạc anime của thời tôi có tiết tấu chậm hơn. Về cơ bản là hop, step, jump. Tôi tin rằng chỉ những ai thành thạo mới có thể thành công, nhưng tôi muốn tạo ra một giai điệu A khó quên, nên tôi đã làm nó hơi kỳ lạ một chút. Hơn nữa, tác giả Mokumokuren đã nói, "Nó là kinh dị, nhưng không phải kinh dị", và tôi hiểu điều đó khi đọc nó, nên tôi không muốn tạo ra rào cản khiến mọi người không  xem nó vì nó là một anime kinh dị. Tôi nghĩ thể loại nhạc này thực sự là một điểm khởi đầu tốt cho loại khán giả đó. Tôi không đọc nhiều manga kinh dị, nhưng tôi đã xem rất nhiều phim kinh dị từ khi còn nhỏ. Không hiểu sao, hồi nhỏ tôi lại xem những bộ phim đẫm máu như "Saw" (cười). Khi xem những cái đó, tôi nhận ra sự kinh dị trong "Mùa hè Hikaru " rất đáng sợ, nhưng nó thực sự thu hút sự chú ý của bạn vào câu chuyện. Cái kiểu mà nó vừa đủ đáng sợ... mặc dù có thể sẽ có một số tình tiết thực sự đáng sợ ngày sau đó (cười). Vì vậy, tôi không muốn tạo rào cản cho những người sợ ma khi tiếp cận bộ anime này, nên tôi đã đảm bảo không biến nó thành một bài hát anime hoàn toàn kinh dị.

Mokumokuren: Tôi rất biết ơn vì điều đó. Tôi thực sự thấy giai điệu hơi kì dị một chút là rất hay. Là một tác phẩm, nó có thể không quá khác lạ, nhưng tôi muốn nó là một thứ gì đó không thực sự giống với các thể loại hay hình thức hiện có, vì vậy theo nghĩa đó, tôi nghĩ những diễn biến bất ngờ trong bài hát thực sự phù hợp với tác phẩm. Khi mọi người lần đầu nghe "kinh dị", tôi nghĩ họ tự nhiên nghĩ đến những bài hát kinh dị. Nhưng, ví dụ, tôi đã cố tình làm cho bìa (của cuốn sách) thật tươi trẻ, và tôi nghĩ sự không tương xứng hay sự khác biệt đó chính là bản chất của tác phẩm, vì vậy khi bạn nghe toàn bộ bài hát, nó tươi sáng và trẻ trung, nhưng cũng có chút buồn, hay đúng hơn là có một chút buồn đau xen lẫn, điều mà tôi nghĩ là rất phù hợp. Cảm giác như bài hát không chỉ nói về khía cạnh bề mặt của "kinh dị", mà là về toàn bộ tác phẩm.

Vaundy: Cảm ơn bạn. Tôi rất vui khi nhận được lời khen ngợi như vậy từ tác giả nguyên tác. Nhưng tôi tin rằng "buồn " là một chủ đề quan trọng không bao giờ được bỏ qua khi nói đến bất cứ thứ gì bán chạy ở Nhật Bản. Đó là lý do tại sao tôi cũng giữ nó trong thời gian này, và khi tôi nghe nói trước đó rằng quái vật không bị đối xử như quái vật, và rằng quái vật cũng có nỗi buồn của riêng nó, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, nghĩ rằng, "Cách mình diễn đạt đúng rồi, tốt quá." Khi tôi viết nhạc cho anime, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là, "Cuối cùng thì bộ manga này muốn đạt được điều gì?" Tương tự với các tác phẩm liên quan đến phim truyền hình và điện ảnh. Tôi luôn nghĩ về điều gì đã truyền cảm hứng cho tôi sáng tác câu chuyện này, và cuối cùng nó sẽ dẫn đến đâu. Đó là lý do tại sao tôi hạnh phúc nhất khi mọi người nghe bài hát này ở tập cuối và thốt lên, "Ahhh!" Giống như những bản nhạc tôi đã viết cho đến giờ, tôi cố gắng nắm bắt càng nhiều ý định cuối cùng của tác giả càng tốt, để khi họ nghe bài hát mở đầu, cuối cùng họ có thể hiểu được, "Thì ra là vậy." Tôi nghĩ rằng cảm xúc sâu thẳm nhất của con quái vật có lẽ rất quan trọng, vì vậy tôi rất vui khi thấy rằng mình đã nói đúng trọng tâm.

Mokumokuren: Cảm giác cứ như foreshadow ấy nhỉ?

Vaundy: Phải. Trong anime, việc sử dụng hình ảnh và âm thanh để gài gắm foreshadow rất quan trọng. Ví dụ như trong game, có một âm thanh phát ra khi một nhân vật cụ thể xuất hiện. Nếu bạn nghe thấy âm thanh đó, bạn sẽ biết "À, anh chàng này ở đây" ngay cả khi bạn không nhìn thấy anh ta. Kiểu giải quyết âm thanh đó thường xảy ra. Lần này cũng vậy, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có một khoảnh khắc trong nửa sau mà mọi người sẽ nhớ đến bài hát này, vì vậy tôi cảm thấy việc có một âm thanh đáng nhớ là rất quan trọng.

Khi ta nghe đoạn riff đó thì càng nghe cảm giác càng thay đổi ha.

Vaundy: Vâng, nó thay đổi đấy.

Trước đó chúng ta hay nói về việc những bài hát tuân thủ đúng các giai đoạn hop, step và jump sẽ được đón nhận đông đảo, nhưng bài hát này lại không như vậy.

Mokumokuren: Thì nguyên tác cũng đâu có hop, step hay jump gì đâu. Khi ta nghĩ nó đang hop thì nó jump, khi ta nghĩ nó đang jump thì thật ra nó vẫn đang hop (cười)

(*hop, step, jump: dùng trong ngữ cảnh này ý chỉ sự tăng tiến dần dần lên cao trào)

Tôi cảm thấy sự phát triển và các giai đoạn của bài hát thực sự phù hợp với nhịp độ của tác phẩm nhỉ.

Vaundy: Tôi rất vui. Nhưng tôi nghĩ mình còn có thể làm được nhiều hơn thế nữa. Tôi mới chỉ hoàn thành bản thảo đầu tiên, và tôi nghĩ âm hưởng của tác phẩm này sẽ thay đổi tùy thuộc vào cốt truyện và cách nó diễn ra. Trước đó sensei đã nói rằng "truyện kinh dị thường viết dưới  một tuyển tập", nhưng vì tác phẩm này không phải là một tuyển tập, nên tôi có thể tập trung vào từng nhân vật một, và đó chính là một khía cạnh giống với truyện dạng tuyển tập ha. Vậy nên lần này, với câu chuyện của "Hikaru" và Yoshiki, tôi đã tạo ra âm hưởng "chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?", nhưng âm hưởng đó có thể sẽ lại thay đổi tùy thuộc vào diễn biến của câu chuyện, và tôi không thể không nghĩ ra những âm hưởng mới mỗi lần xem. Tôi nghĩ đây là một tác phẩm thực sự sâu sắc.

Mokumokuren: Tôi cũng muốn nghe những bài nhạc khác nữa (haha).

Vaundy: Cứ thoải mái nói với tôi . Tôi làm lúc nào cũng được (haha).



Nhận xét